Nhưng dù vậy, trèo lên cửa sổ cũng là rất nguy hiểm.
Phòng của Lạc Thần Hi ở lầu hai, nếu rơi xuống, ngã chết thì đương nhiên không thể, nhưng gãy xương hay cái gì đó, ngày mai chắc chắn sẽ gây ra một trận cười lớn.
Lạc Thần Hi đưa đầu nhô ra cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, xác nhận bên ngoài không có người chú ý tới bọn họ, mới khóa cửa sổ lại.
Xoay người, đối mặt với Mục Diệc Thần, "Em là quá kinh ngạc có được hay không? Làm sao em biết được đêm đến anh sẽ leo cửa sổ ! Đúng rồi, anh...anh leo cửa sổ nhà làm gì? Vui vẻ như vậy sao? Lỡ như té xuống thì làm sao bây giờ?"
Mục Diệc Thần chán nản, nhịn không được nhẹ nhàng bóp hông cô một cái, "Đồ ngốc, em thật sự là không có lương tâm, anh đang chơi cho vui sao? Chúng ta đã ba ngày chưa được gặp mặt, em vậy mà một chút cũng không nhớ anh?"
"...A?"
Lạc Thần Hi thật loay hoay không tưởng nổi nhìn hắn.