Chỉ cần nghĩ đến sau mười mấy ngày ngắn ngủi nữa, tiểu nữ nhân trong ngực mình sẽ ở trước toàn thế giới, nói với hắn ba chữ "Tôi nguyện ý", lòng Mục Diệc Thần dâng lên cảm giác phập phồng.
Đặc biệt vừa rồi khi đi vào sân thượng, nhìn thấy Lạc Thần Hi mặc trên người bộ áo cưới trắng tinh không tỳ vết, hắn như đang đứng trước ánh sáng.
Giống như là một thiên sứ rơi lạc chốn nhân gian, đẹp đến nỗi hắn muốn ngạt thở.
Lúc ấy Mục Diệc Thần chỉ nghĩ sẽ hôn cô thật nhiều.
Đáng tiếc, bên cạnh còn có bóng đèn Bạch Thế Huân, một chút cũng không vội vàng, may mắn, sản phẩm này bây giờ đã bị đánh đùng đùng vào mặt...
Mục Diệc Thần lúc đầu chỉ muốn lướt qua người cô rồi thôi, nhưng khi liếc qua cánh môi của Lạc Thần Hi, liền bị vị trí mềm mại ngọt ngào quen thuộc kia hấp dẫn, hoàn toàn đem bốn chữ có chừng có mực ném ra sau đầu.