"Em...Em không có! Mục Diệc Thần, anh thả em ra, em còn chưa nói với anh chuyện chính đâu!" Sắc mặt Lạc Thần Hi đỏ lên, đẩy hắn ra.
Nhưng Mục Diệc Thần không nhúc nhích tí nào, tựa như không nghe thấy lời cô nói. Hắn hơi nghiêng đầu dán lên da thịt trắng nõn nà của cô.
"Mục Diệc Thần, anh đừng như thế! Chúng ta về phòng trước...Ưm!"
Lạc Thần Hi còn chưa nói dứt lời đã bị người đàn ông trước mặt chặn hô hấp bằng một nụ hôn nóng bỏng, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Đối với cô mà nói người đàn ông này giống như độc dược, ở trước mặt hắn, cô tự động yếu đuối đến đáng sợ.
Rất nhanh Lạc Thần Hi đã thua trận, cánh tay cô vòng qua sau lưng của Mục Diệc Thần ôm lấy bả vai hắn, chủ động hôn đáp trả.
Trong mắt Mục Diệc Thần loé lên nét cười, đang chuẩn bị ôm cô vợ thơm ngào ngạt của mình về phòng, nhưng đúng lúc này...
"Chị, chị về rồi...Ba ba, hai người đang làm gì vậy?"