Nhưng mà, như thế nào Phó Giai Đồng cũng không nghĩ đến là, Phó Cánh Hiên thấy được cô ta như thế này, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu.
Sau khi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Sự việc thư mời, bác coi là cháu làm người trẻ tuổi không hiểu chuyện, quá có nguyên tắc. Nhưng mà, về sau việc ở sảnh bữa tiệc thì sao? Vậy mà cháu để cho người ta thả Lạc An Quốc và Lục Nhã Tĩnh ra! Đến cùng là cháu muốn làm gì?!"
Trong lòng Phó Giai Đồng giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới, mình ở phía sau động tay chân, bị Phó Cánh Hiên liếc mắt nhìn thấu.
Cô ta dùng sức lắc đầu, giải vây cho chính mình: "Bác tổng thống, không phải cháu thả người ra, là...là chính bọn họ chạy ra..."
"Cháu cho bác là kẻ ngu sao?" lông mày Phó Cánh Hiên lập tức nhíu chặt, ánh mắt sắc bén đảo qua ở sắc mặt Phó Giai Đồng, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm của cô ta.