Phó Lâm Sâm nhíu mày, có vẻ hơi khó xử nói: "Thần Hi, dù sao cha tôi cũng là trưởng bối..."
Để cho đại thiếu gia như anh ta đến xin lỗi đã là rất nể tình rồi.
Dù sao ngài Tổng thống thân là người đứng đầu một nước, tôn nghiêm không thể bị khiêu khích!
Thế nhưng Phó Lâm Sâm còn chưa nói dứt lời, ngay sau đó âm thanh lạnh lẽo của Mục Diệc Thần đã vang lên: "Phó Lâm Sâm, anh nghe vợ tôi nói rồi. Nếu không nguyện ý thì bây giờ có thể tránh ra, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!"
"Diệc Thần!...Ối!" Mục Vân Phong không thể nghe tiếp nữa liền lên tiếng ngăn hắn lại.
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Đàm Nguyệt Như hung dữ dùng giày cao gót đạp mạnh lên chân phải của ông ta. Mục Vân Phong đau đến nhăn nhó nhưng không dám nổi giận.
Sắc mặt Phó Lâm Sâm trầm xuống, cuối cùng cắn răng một cái nói: "Được, tôi sẽ đi nói chuyện với cha tôi!"