Đương nhiên, cho dù không có mệnh lệnh của Đàm Nguyệt Như thì Mục Diệc Thần cũng rất vui vẻ làm như vậy.
Vợ của hắn xinh đẹp như vậy, có mị lực như vậy, xung quanh có biết bao ruồi bọ, hắn rất cần những cơ hội công khai thân phận như này.
Hắn muốn tất cả mọi người đều biết cô gái nhỏ này thuộc về hắn!
Lạc Thần Hi phải rất vất vả mới hất được ông chồng dính người của mình ra, cô rửa mặt thật nhanh rồi tranh thủ xuống lầu, chỉ sợ muộn một chút sẽ bị Mục Diệc Thần mang trở về giường lần nữa.
"Cô gái ngốc, chạy nhanh như vậy làm gì? Không phải lúc nãy còn nói run chân sao?"
Mục Diệc Thần nhanh duỗi tay ra ôm chặt eo cô vào trong ngực, cùng cô đi xuống phòng khách dưới lầu.
"Chậc chậc, hai tháng không gặp mà anh với chị dâu vẫn dính nhau như này a? Mới sáng sớm đã rải thức ăn cho chó, hai người có từng suy nghĩ đến tâm trạng của cẩu độc thân hay không?"
Một loạt câu nói trêu tức quen thuộc vọng lên từ dưới lầu.