Mục Diệc Thân đen mặt đẩy tay nhỏ của Lạc Thần Hi ra: "Anh không sao, nhưng em thì sẽ có đấy!"
Dưới sàn nhà phòng khách có phủ thảm lông dê thật dày, nên chuyện ngã bị thương là không thể nào.
Nhưng ngay trước mặt cha mẹ và người giúp việc bị vợ đạp ngã xuống ghế sô pha là chuyện mất mặt cỡ nào đây!
Lạc Thần Hi vô hình cảm thấy chân run, vội vàng sử dụng tất cả vốn liếng để dỗ chồng: "Khụ khụ, chồng à, anh yêu à, em thực sự không cố ý mà…"
Đáng tiếc, Mục Diệc Thần vẫn một mặt lạnh tanh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô tràn đầy uy hiếp, khiến cho Lạc Thần Hi không chỉ run chân mà eo cũng bắt đầu nhức nhối…
Cũng may Bánh bao nhỏ rất nhanh nhận được tin tức, chạy từ trên lầu xuống quấn lấy Đàm Nguyệt Như muốn ăn điểm tâm.
Lạc Thần Hi mau chóng chuồn khỏi tầm mắt Mục Diệc Thần, chạy tới ôm chặt vị thần phù hộ nhỏ này.
Đường Đường nha, mẹ con có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không, tất cả đều dựa vào con a!