Hạ Cẩn Tư nhìn bộ dáng khẩn trương của cô ấy, vốn định cố ý giả bộ không hiểu, hù dọa cô ấy một lần.
Nhưng mà, nhìn thấy cánh môi cô ấy hơi run nhè nhẹ, vẫn là không đành lòng.
Anh ta không nói hai lời liền xoay người, trực tiếp khóa trái cửa phòng sau lưng.
Anh ta chân trước vừa mới khóa cửa, Nghiêm Hằng chân sau liền tới đập cửa.
"Cộc cộc cộc!"
"Tư Tình, cô có ở trong không? Đi ra ngoài một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô!"
Nghiêm Hằng chờ ở bên ngoài trong chốc lát, không nghe thấy tiếng gì, quả nhiên liền giống như Đằng Tư Tình lo lắng, thử vặn chốt cửa, định đẩy cửa ra.
Có điều, hiện giờ cửa phòng bị khóa trái, ông ta đương nhiên không mở ra được.
Qua mấy giây, Nghiêm Hằng liền rời đi.
Lúc này Đằng Tư Tình mới thở phào một hơi.
Nguy cơ được giải trừ.