Phó Giai Đồng không tin: "Làm sao mà ông biết cô ta không dám? Cô ta hiện giờ chính là đại thiếu phu nhân của Mục gia, nếu muốn khiến ông chết, nhất định có thể làm được thần không biết quỷ không hay."
"Không, không cần biết nó là phu nhân của ai, nó… nó không dám! Trên tay tôi còn đang nắm nhược điểm của nó! Nếu nó dám ra tay với tôi, tôi… tôi sẽ cho nó biết, cái gì gọi là cá chết lưới rách! Cho dù tôi chết, cũng phải kéo theo cái đệm lưng, khiến cho nó chết cũng không yên! Nó chính là ma quỷ, là ma quỷ ông trời phái tới tra tấn tôi!" Lạc An Quốc nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ ác độc mà nguyền rủa.
Như thể Lạc Thần Hi không phải là con gái của ông ta, mà là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Loại hận ý này, khiến cho Phó Giai Đồng rùng hết cả mình.
Nhưng mà, ngay sau đó, cô ta lại có loại cảm giác ưu việt nhàn nhạt.
Tiện nhân Lạc Thần Hi kia, bình thường giả bộ ưu nhã xuất sắc thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được xuất thân của cô ta.