Khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta mang ý cười thanh thản, nhẹ nhàng chơi đùa khuy ống tay áo bằng kim cương, động tác tự nhiên ưu nhã, dùng cái này che dấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Lời của Lạc Thần Hi vô tình xúc động một góc hẻo lánh phủ bụi nào đó trong lòng anh ta…
Năm đó, nếu không xảy ra những chuyện kia, con của anh ta với Tư Tình chỉ sợ còn lớn hơn Đường Đường…
Lạc Thần Hi chớp chớp mắt, có chút không hiểu cho lắm.
Nhưng Mục Diệc Thần với Bạch Thế Huân biết rõ anh ta nhớ tới ai.
Sau khi hai người liếc nhau, Mục Diệc Thần lên tiếng: "Đương nhiên không phải, tôi tìm cậu tới là có chuyện muốn nhờ cậu."
Hạ Cẩn Tư cười cười: "À? Chuyện gì? Cậu cứ việc nói!"