"Cẩn Tư nên cảm ơn ân tình cô ta không gả mới đúng! Coi như giờ cậu ấy không quên được người phụ nữ này, nhưng chỉ cần đủ thời gian vẫn có thể quên. Lại nói, tôi thấy chỉ là Cẩn Tư ngắt quãng lâu rồi, chờ cậu ấy có bạn gái mới, nhất định sẽ quên Đằng Tư Tình triệt để!"
Bạch Thế Huân kiên trì ý mình.
Nhưng Mục Diệc Thần cũng có quan điểm riêng: "Không, tôi cảm thấy Đằng Tư Tình không giống như những gì chúng ta nhìn thấy. Cẩn Tư không phải tên ngốc, nếu cô ta đúng là loại phụ nữ tham tiền, không có chuyện cậu ấy vẫn nhớ cô ta đến hôm nay…"
"Ha ha, Cẩn Tư không ngốc, cậu ấy là ngây thơ! Nhiều năm như vậy mới kết giao mỗi một cô bạn gái, có quỷ mới phân được tốt xấu! Cũng giống như cậu vậy!" Bạch Thế Huân không chút khách khí khinh bỉ Mục Diệc Thần một phen: "Tôi quen phụ nữ nhiều hơn hai cậu nhiều, tôi thấy nhất định Đằng Tư Tình không phải loại tốt đẹp gì, không chấp nhận phản bác!"