"Sao? Chú Bạch không thể đến sao?" Bạch Thế Huân thấy Bánh bao nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
Bánh bao nhỏ đúng là quá đáng yêu mà!
Trước kia kiểu gì anh ta cũng không nghĩ thông, loại đàn ông lạnh lùng, cao ngạo lại xấu bụng như Mục Diệc Thần, sao lại sinh ra con gái đáng yêu như vậy chứ!
Giờ biết rõ là Bánh bao nhỏ do Lạc Thần Hi sinh ra, thế là anh ta hiểu đây đều do Lạc Thần Hi gen tốt, sự ác liệt của Mục Diệc Thần không di truyền cho con gái…
Anh ta đang nghĩ trêu Bánh bao nhỏ một chút, không ngờ Bánh bao nhỏ không nhìn anh ta cái nào, lao thẳng về phía Phương Tử Thiến phía sau anh ta.
"Dì Phương! Dì nhớ Đường Đường không?"
Phương Tử Thiến vừa vào nhà đã nhận được ôm ấp yêu thương của Bánh bao nhỏ, vì được yêu mà kinh ngạc, bế bé lên.
"Đương nhiên, ai có thể không nhớ công chúa nhỏ của chúng ta chứ?"
Bánh bao nhỏ thỏa mãn chụt một cái lên mặt cô ấy.