Phó Lâm Sâm bị chất vấn quyết liệt của Mục Diệc Thần ngăn đến không nói lên lời.
Anh ta trầm mặc một lúc, mới thở dài thật sâu.
"Ban đầu tôi thấy không nên đem chuyện cha chú nói ra như vậy, nhưng tôi không muốn anh có hiểu lầm với ba tôi, ảnh hưởng tình cảm hai nhà, không thể không thay ba mình nói mấy câu. Hi vọng câu chuyện hôm nay của chúng ta không truyền ra ngoài."
Mục Diệc Thần nhíu mày: "Anh muốn nói cái gì?"
Phó Lâm Sâm hơi dừng lại, do dự chốc lát mới hạ giọng nói ra: "Ba tôi thích em họ như vậy, là có nguyên nhân."
"Tôi còn nhớ rõ, năm ấy lúc mẹ tôi có thai em gái, tôi đã bốn, năm tuổi rồi. Ba tôi đặc biệt yêu thích con gái, lúc mẹ tôi có thai lần đầu, ông ấy vẫn kỳ vọng là con gái, kết quả sinh là con trai như tôi, hơn nữa, thân thể mẹ tôi cũng bị tổn thương vì khó sinh. Về sau, vẫn luôn điều dưỡng rất nhiều năm, mới có thể mang thai em gái tôi."