Không phải chứ?
Cô nhỡ rõ mình hồi nhỏ rất rụt rè mà?
Thấy anh trai nhỏ đẹp trai cũng chỉ nhìn lén, đâu có to gan như Bánh bao nhỏ, chủ động chạy thẳng tới bắt chuyện.
Ngay lúc Lạc Thần Hi xoắn xuýt, phía sau truyền đến tiếng bước chân rối loạn.
Một giây sau, tiếng nói vội vàng của Đằng Tư Tình truyền vào từ cửa: "Mục phu nhân, cô chờ một chút.. Tiểu Trạch, con sao rồi?.."
Lúc tiếng nói hơi run rẩy vang lên, bóng Đằng Tư Tình từ cửa xông vào.
Vừa vào của, cô ấy liền nhìn cậu bé, lập tức lao tới ôm lấy cậu.
"Tiểu Trạch, con không phải sợ! Dì ấy không cố ý dọa con, dì ấy đi tìm con gái mình…"
Cậu bé được Đằng Tư Tình ôm trong lòng, trên mặt không có vẻ sợ hãi mà là ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết mà mẹ, dì ấy là chị xinh đẹp của công chúa nhỏ!"
Đằng Tư Tình sững sờ: "Công chúa nhỏ gì cơ?"
Cô ta vô thức quay sang, theo ánh mắt của cậu bé, nhìn thấy Bánh bao nhỏ trong ngực Lạc Thần Hi.