"Tìm khắp chỗ này cũng không thấy, chỉ có thể ở phía sau rừng cây!" Nghiêm Hằng cũng đồng ý ý kiến này.
Hai người chuẩn bị đi tới, lại phát hiện Đằng Tư Tình bước nhanh tới, ngăn cản bọn họ.
"Hai vị, bên kia… đừng đi qua bên kia. Người ở bên đó không thích người khác quấy rầy, không có khả năng có Mục tiểu thư ở đó, bởi vì nếu có người lạ ở đấy, người kia sẽ không đánh đàn."
Lông mày Lạc Thần Hi không nhịn được mà nhíu lại, nói khó hiểu: "Cô Đằng, ý cô là gì? Rốt cuộc là ai ở bên kia? Làm sao cô biết Đường Đường không có thể ở đó?"
"Chuyện này… tôi đương nhiên khẳng định, nếu không yên tâm, tôi có thể gọi điện hỏi giúp cô một chút…" Bộ dạng Đằng Tư Tình ngập ngừng.
Cô ấy ấp a ấp úng như vậy, ngược lại khơi dậy lòng nghi ngờ của Lạc Thần Hi.