Mắt đen thâm trầm của Mục Diệc Thần hiện lên một tia sáng u ám, khóe miệng hơi mím lại.
Trầm mặc một lát mới nói: "Không có gì không đúng cả, chỉ là đã nghe qua tên người này mà thôi. Ngày mai bọn em có việc rồi, anh đồng ý cho em ở lại thêm một ngày nữa, nhưng tối mai nhất định em phải về nhà, nếu không về…tìm hiểu gia quy một chút."
Nghe thấy hai chữ "gia quy", Lạc Thần Hi vô thức giật mình một cái.
Ngay sau đó chép miệng: "Mục Diệc Thần, anh có biết anh rất quá đáng không hả, hơi tí lại lấy gia quy ra uy hiếp vợ anh! Cái này gọi là bạo lực ngôn ngữ!"
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng: "Thấy anh quá đáng? Vậy mai em đừng đi nữa, hôm nay về với anh luôn!"
"Không được! Vừa rồi anh đã đồng ý với em rồi, sao có thể tự ý nuốt lời!" Lạc Thần Hi trừng mắt, hung hăng liếc hắn một cái, càng nghĩ càng thấy bất thường.