Tình cảm của cô và Mục Diệc Thần quả thực rất tốt.
Mặc dù trong lòng hỗn loạn nhưng Thịnh Dục cũng không để mất phong độ.
Anh ta nhìn Lạc Thần Hi nhẹ gật đầu, khẽ cười nói: "Tôi giúp cô là tiện tay thôi, không cần để trong lòng, nhìn cô mệt mỏi mấy ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi trước."
Mục Diệc Thần lạnh lùng hất cằm, không chút khách khí nói: "Thịnh thiếu đi tốt!"
Lạc Thần Hi nhịn không được đưa tay nhéo một cái lên cánh tay chồng mình.
Mục Diệc Thần bị đau, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo.
Thịnh Dục khóe miệng cười nhẹ, xoay người rời đi.
Nhìn thấy gia hỏa làm người ta ghét cuối cùng cũng đi, lập tức tâm tình Mục Diệc Thần vô cùng tốt.
Hắn đương nhiên biết vợ hắn quan tâm hắn nhất, nam nhân khác lại xun xoe cũng chỉ có thể đứng qua một bên.
Hiện đúng là thời điểm tốt để dạy chút gia quy cho cô ngốc này.