Mục Diệc Thần cười lạnh một tiếng: "Thịnh Tam thiếu, nếu tôi không sai thì đây là phòng vợ tôi, anh xuất hiện ở đây có vẻ không thích hợp?"
Hắn vừa nói, vừa nắm chặt cánh tay, đem Lạc Thần Hi ôm chặt vào trong ngực.
Lạc Thần Hi đầu tiên là vùng vẫy một hồi, phát hiện không có tác dụng gì, liền từ bỏ, ngoan ngoãn để cho hắn ôm.
Tư thái hai người ôm nhau tự nhiên hài hòa, giống như đã làm qua vô số lần, nhưng ở trong mắt Thịnh Dục lại tương đối chói mắt.
Anh ta vô thức hé mắt: "Mục đại thiếu, nếu anh xem livestream, sẽ biết vợ anh đã mệt mỏi ba ngày ba đêm, chính là vì ứng đối với vài vị tiểu nhân nói xấu cô ấy! Cô ấy rất mệt, tôi sợ cô ấy có chuyện nên mới đưa cô ấy về, nếu như chồng cô ấy có trách nhiệm, tôi sao có cơ hội ở đây?"
Trong mắt Mục Diệc Thần hàn ý càng sâu, cằm nâng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thịnh Dục.
Những lời này của Thịnh Dục quả thực là khiêu khích trần trụi!