Thế nhưng, tâm trạng tốt của Mục đại thiếu gia chỉ duy trì được mấy phút.
Ăn cơm tối xong, Lạc Thần Hi đi ngay đến phòng bé con, ôm bé con đến giường lớn ở phòng ngủ chính, còn biểu thị đêm nay nhất định phải ngủ cùng bé con.
Trực tiếp ném người chồng cô vừa thổ lộ sang một bên.
"Mục Diệc Thần, có người làm cha nào như anh sao? Hôm nay Đường Đường mới phát bệnh, nếu như tối ngủ gặp ác mộng thì phải làm sao? Tất nhiên em phải ở cạnh con bé, anh đừng làm loạn nữa"!
Lạc Thần Hi ngôn từ đúng đắn từ chối hắn, đưa tay đẩy lồng ngực trần trụi săn chắc không người tới gần của hắn ra.
Tuy lời là thế, nhưng cô vẫn trộm nuốt một ngụm nước bọt, con mắt không nhịn được mà liếc xuống dưới, lén lút không một dấu vết nhìn cơ bắp hoàn mỹ của người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này thật sự là quá nhiều nhược điểm của cô, thế mà lại cởi sạch sẽ tới dụ dỗ cô… Đúng là quá phạm quy!
"Vợ ngốc, em chảy nước miếng kìa…" Mục Diệc Thần cười nhẹ.