Nếu như Đàm Nguyệt Như và Mục Vi Vi biết, người phụ nữ một đêm xuân ngày đó cùng Mục Diệc Thần, còn sinh con gái chính là cô, thì hai người sẽ nghĩ thế nào?
Sẽ không cảm thấy rất thất vọng chứ, sẽ không hiểu lầm cô là một người phụ nữ thủ đoạn, thấy sang bắt quàng làm họ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến, Đàm phu nhân, người coi cô như con gái ruột lộ ra vẻ mặt thất vọng, Lạc Thần Hi đã cảm thấy lo sợ, bất an.
Lạc Thần Hi khẩn trương đối diện với sự đánh giá của mọi người, đũa trên tay cũng rơi xuống mặt bàn.
Mục Diệc Thần phát hiện ra được cô đang bất an, khẽ nhíu mày, bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn thon dài của cô, xoa vài cái trấn an.
Đồng thời, quay mặt nhìn mấy người Đàm Nguyệt Như: "Mẹ, cha, sao mọi người lại không nói chuyện? Cảm thấy quá vui mừng sao?"
Vui mừng cái gì? Là hoảng sợ!
Lạc Thần Hi mấp máy môi, không nói gì.