Đối mặt với việc bé con lần nữa phũ hắn, Mục Diệc Thần hiếm khi không tức giận.
Mặt không thay đổi ôm bé, đưa bé đến ngồi trên ghế salon ở đối diện Lạc Thần Hi.
"Em ngoan một chút, chị xinh đẹp có chuyện nói với em."
Bầu không khí trong phòng có chút nghiêm túc, ngay cả bé con nho nhỏ cũng có thể cảm giác được, lập tức không nháo nữa.
"Sao cơ?" Đôi mắt to tròn chuyển hướng nhìn Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi hắng giọng, dưới ánh mắt cổ vũ chăm chú của Mục Diệc Thần, định mở miệng dò xét.
"Đường Đường, em..em đừng gọi chị là chị xinh đẹp nữa."
"Vì sao ạ?" Bé con một mặt không hiểu: "Chị xinh đẹp như vậy! Không lẽ muốn gọi là dì be be?"
"Không phải, chị…" Lạc Thần Hi dừng một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí nói ra "Chị không phải là chị của em, mà là…mà là mẹ em! Là mẹ ruột của em! Đường Đường, em nên gọi chị là mẹ mới đúng!"
Bé con lập tức ngây dại, ngốc lăng nhìn cô, không nói gì.