Bạc Đình Uyên nhìn bóng lưng hai người biến mất, lúc này mới đi về phía con trai đang ở trong góc.
"Thiếu Hiên, lần sau con tránh xa chú Mục ra một chút biết chưa? Chú ấy không thích con đâu."
Bạc Thiếu Hiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhỏ, ngũ quan dường như đã có nét anh tuấn giống Bạc đại thiếu gia.
"Cha ơi! Tại sao chú Mục lại không thích con?" Cậu bé nghi ngờ không thôi nói: "Đường Đường và dì Mục đều rất yêu thích con nha!?"
Bạc Đình Uyên nhất thời nghẹn họng.
Làm sao cậu ta có thể giải thích với con trai nhỏ của mình rằng từ xưa đến nay cha vợ và con rể tương lai vốn là kẻ thù?
Cậu ta im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Thiếu Hiên, con thích Đường Đường sao?"
"Thích! Đường nhiên thích! Đường Đường thật sự rất đáng yêu!" Nhắc đến bé con, cả khuôn mặt cậu bé đều sáng lên.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu bé lại cúi đầu có chút mất mát nói: "Hơn nữa, con rất hâm mộ Đường Đường..."