Lạc Thần Hi nghe được giọng của bé con, khóe môi vô thức cong lên.
Nhưng khi nghe rõ nội dung lời nói của bé con, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Quả nhiên, Mục Diệc Thần cuồng con gái vốn đã không vui, lúc này sắc mặt đen không khác gì đáy nồi.
"Mục Diệc Thần, con nít hiểu…."
Lạc Thần Hi muốn khuyên hắn, nhưng Mục Diệc Thần đều không nghe, thả tay cô ra, đẩy cửa, nhanh chóng vọt vào phòng.
"Hai đứa đang làm gì?! Mau tách ra!"
Âm thanh tức giận của Mục Diệc Thần vang lên.
Lạc Thần Hi chạy chậm theo, vừa hay nhìn thấy bé con đang đứng đối diện Bạc Thiếu Hiên, trong ngực bé con còn đang ôm một con búp bê Rilakkuma, nhón chân lên, chu môi ra, đang đưa tới mặt Bạc Thiếu Hiên.
Cánh môi nhỏ hồng hồng, chỉ chưa đến hai li nữa thôi đã chạm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn trơn mềm.
Trong nháy mắt, Mục Diệc Thần bùng nổ!