Lạc Thần Hi thuận miệng trả lời, ánh mắt vẫn còn nhìn điện thoại chăm chú, không hề rời đi.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, gần đây mình quá bận rộn, không có thời gian tự mình thiết kế quần áo mới cho bé con.
Sau khi về nhà, còn phải làm cho bé thêm mấy món ngon….
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy cằm mình ai đó nắm lấy.
Mục Diệc Thần ở bên cạnh chờ trong chốc lát, thấy cô vẫn bộ dáng không quan tâm, nhịn không được, thật sự muốn kéo gương mặt nhỏ của cô quay lại.
"Vợ ngốc, không nghe thấy anh gọi em sao?"
Lạc Thần Hi lúc này mới nhìn hắn, khẽ nhíu mày: "Nghe thấy chứ, Mục Diệc Thần, cuối cùng anh có chuyện gì thế?"
Mục Diệc Thần còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Thế Huân từ phía chếch đối diện vang lên.
Bạch nhị thiếu gia vừa hưởng thụ sự chăm sóc từng li từng tí của Phương Tử Thiến, vừa ném một nụ cười trên nỗi đau của người khác đến cho Mục Diệc Thần.