"Nếu không có tôi, cô sẽ chọn sinh đứa bé này sao? Chỉ sợ cô đã sớm đem con bé đó đi phá bỏ rồi? Nếu không có tôi ôm Đường Đường đi tìm Mục Diệc Thần, dựa vào một người phụ nữ xuất thân bình thường như cô, cả đời này cũng không có khả năng gặp được Mục đại thiếu gia lần thứ hai đâu! Cô còn có thể được gả vào hào phú, cô vẫn nên đội ơn tôi, cô đây còn lấy oán trả ơn!"
Lạc Thần Tâm không đếm xỉa đến nữa, lớn tiếng kêu lên.
Ở đây, mỗi người nghe đến mấy câu này, đều xém chút đã bị sự ghê tởm của Lạc Thần Tâm làm cho phát nôn.
Sao có người có thể vô liêm sỉ tới mức này?
Lạc Thần Tâm làm hại thiếu phu nhân và tiểu thư nhỏ của bọn họ thảm đến như vậy, còn không biết xấu hổ nói người ta cần cảm ơn cô ta?
Sắc mặt Mục Diệc Thần sầm lại, trong mắt chợt lóe lên hàn ý, đang muốn nói chuyện nhưng Lạc Thần Hi đã mở miệng giành trước.
"Cô… Lạc Thần Tâm! Cô có ý gì? Cô nói bởi vì cô tôi mới sinh Đường Đường… Chẳng lẽ nói.."