Đổi lại là bình thường, Mục đại thiếu gia dù có yêu chiều vợ thế nào thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội dạy cô vài quy định trong nhà.
Nhưng hiện tại, hắn vất vả lắm mới giữ được vị trí của bản thân. Để khi về nhà không bị vợ đuổi ra khỏi cửa nên hắn không tiếc bất cứ giá nào.
Trong mắt Lạc Thần Tâm, cảnh này còn kỳ diệu hơn cả tiểu thuyết huyền huyễn!
Đến mức mà trong một khoảng khắc, cô ta tưởng mình đang bị ảo giác. Cô ta chỉ ngây người đứng ở cửa ra vào, chưa hoàn hồn lại.
Một ngọn lửa ghen ghét bùng lên trong lòng Lạc Thần Tâm.
Tại sao lại như thế?
Rõ ràng hai người có khuôn mặt giống nhau, tại sao Mục đại thiếu gia lại có thể đối xử tốt với Lạc Thần Tâm như vậy?! Thật sự là yêu chiều đến tận trời!
Mà đối với cô ta...lại tuyệt tình như thế?
Lạc Thần Hi đảo mắt một cái, lúc này mới chú ý đến Lạc Thần Tâm đã tới, vẻ mặt thư thái của cô lập tức biến mất.
Cô đẩy Mục Diệc Thần: "Anh..."
"Gì thế, vợ?"