Nghe được tên của Lạc Thần Tâm, Mục Diệc Thần khẽ giật mình, đôi mày kiếm đen dày khẽ nhướng lên.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trác Phong càng hung hiểm hơn vài phần.
Trác Phong bị Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm, trong lòng thầm run rẩy, cậu ta cực kỳ khó hiểu: Rõ ràng là đại thiếu gia yêu cầu cậu ta có tin về Lạc Thần Tâm thì tới báo. Vậy mà sao nghe được tin tức, sắc mặt lại xấu như thế?
Trác Phong nào biết, Mục Diệc Thần vội vã gặp Lạc Thần Tâm là muốn đem hết chuyện của năm đó hỏi cho rõ ràng trước. Bằng cách này, khi đối mặt với Lạc Thần Hi, trong lòng hắn mới có thêm mấy phần tự tin, kẻo lại nói sai cái gì bị cô nắm được nhược điểm rồi đuổi ra phòng khách ngủ.
Vậy mà, tên nhóc Trác Phong này lại đem tin tức kia nói ra ngay trước mặt Lạc Thần Hi.
Quả nhiên Lạc Thần Hi mở to mắt nhìn hai người, kích động lên tiếng: "Cậu nói cái gì? Bắt được Lạc Thần Tâm? Tốt quá rồi! Mau dẫn tôi đi gặp cô ta! Đúng lúc tôi có rất nhiều chuyện phải hỏi trực tiếp cô ta."