Mục Diệc Thần rất không cam tâm.
Nhưng mà, thái độ của Lạc Thần Hi kiên quyết như vậy, anh không có biện pháp nào đối với cô ngốc này cả.
Không nhịn được lại trừng mắt nhìn Bạch Thế Huân, món nợ này đều tính cả lên đầu Bạch nhị thiếu.
Nhìn cậu ta hiện giờ thương thể chưa lành, cứ tạm để đấy đã, chờ cậu ta xuất viện lại tính sổ.
Bạch Thế Huân một chút cũng không sợ hắn.
Lúc đầu Phương Tử Thiến không chịu ngủ cùng một chỗ với anh, anh còn có chút không vui.
Nhưng nghĩ lại, Phương Tử Thiến vẫn còn có bóng ma tâm lý đối với chuyện hồi chiều, anh vốn không thể đụng vào cô, nên nếu ngủ với cô, anh thật sự không dám cam đoan mình có thể tự chủ được bao lâu. Đêm nay chia ra ngủ, trái lại cũng là chuyện tốt.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, còn có thể kéo cả Mục Diệc Thần xuống nước, nhìn hắn đen đủi cùng với mình.
Cảm giác này thực sự là quá sung sướng!
…
Mục Diệc Thần và Hạ Cẩn Tư trở về khách sạn.