Vậy mà anh lại quên mất, hôm nay Phương Tử Thiến vừa mới trải qua chuyện khủng bố như thế!
Vậy mà anh còn vội vàng làm vậy với cô.
Nếu anh thật sự làm như vậy, thì có gì khác biệt với đám khốn nạn kia chứ?
Nghĩ tới đây, máu toàn thân Bạch Thế Huân đều lạnh xuống, chống người đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Phương Tử Thiến.
Sau đó, một lần nữa duỗi tay ra, ôm Phương Tử Thiến vào trong ngực mình.
''Thiến Thiến, đừng sợ, những tên khốn đó đều đã bị bắt lại rồi, sẽ không thể làm hại em được nữa! Người ôm em là anh... Anh tình nguyện chính mình chết, cũng sẽ không để em bị thương... Đừng sợ anh, Thiến Thiến...''
Bạch Thế Huân vừa thì thầm, vừa cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt Phương Tử Thiến.
Những nụ hôn này mang theo trấn an và quý trọng, không hề có một chút dục vọng.
Cảm nhận được nhiệt độ trong ngực của Bạch Thế Huân, Phương Tử Thiến dần dần bình tĩnh lại.
Bạch Thế Huân một chút cũng không nóng nảy, chỉ dịu dàng mà ôm lấy cô.