Phương Tử Thiến bị ngữ điệu lạnh lùng của anh dọa trong lòng run lên, còn chưa kịp nói gì, đã bị anh mạnh mẽ ôm về phòng bệnh.
Một giây sau, đã trực tiếp bị ném lên giường.
Giường ở bệnh viện có chút cứng, lưng Phương Tử Thiến đập lên ván giường, sợ hãi kêu ra tiếng: '' Bạch Thế Huân, anh... Ưm ưm ưm!''
Nhưng mà, cô vừa mới mở miệng, cánh môi đã bị anh lấp kín.
Tất cả lời định nói đều bị chặn lại.
Phương Tử Thiến ra sức xoay xoay cổ, muốn né tránh nụ hôn quá mức nóng bỏng này.
Mày kiếm Bạch Thế Huân hơi hơi nhíu lại, dứt khoát nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ đem cô cố định tại chỗ.
Phương Tử Thiến bị anh hôn đến suýt chút nữa liền hít thở không thông, dưới tình thế cấp bách, bất giác định duỗi tay đẩy anh ra.
Thế nhưng, khi cô đụng tới một mảng lớn băng trắng trên ngực Bạch Thế Huân, cảm nhận được sự thô ráp dưới lòng bàn tay, động tác của cô lập tức dừng lại,
Làm thế nào cũng không đẩy ra nổi nữa.