''Bạch Thế Huân, anh...anh không thể chết được...''
''Anh vì sao... Vì sao lại muốn cứu em, em không đáng...''
''Cái mạng rẻ mạt này của em, ngay cả cha mẹ ruột em cũng không cần, anh là thiếu gia hào môn quý giá, mạng của anh giá trị hơn nhiều so với em... Vì sao anh lại muốn cứu em chứ, không đáng, thật sự không đáng...''
Giọng nói lo lắng vang lên bên tai, mùi hương nhàn nhạt trôi trong không khí.
Trong lòng Bạch Thế Huân tràn đầy nôn nóng không kiên nhẫn, nháy mắt liền bị đè xuống.
Biến thành cảm giác chua xót đau đớn dâng lên trong lòng.
Giọng nói này... Rốt cuộc là của ai?
Anh nhất thời không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu cùng cảm giác đau đớn đang ngày càng nghiêm trọng.
''Chết tiệt, đừng khóc, không được khóc!''
Tiếng khóc ngừng lại: ''Nhị thiếu gia, là em liên lụy đến anh, nếu không có em, nếu không có em...''