Nhưng mà, cho dù Phương Tử Thiến có kêu như thế nào, Bạch Thế Huân vẫn không nhúc nhích.
Anh bị thương thật sự là quá nặng.
Hơn nữa, vết thương trên vai vốn đã khép lại, cũng bởi vì Lạc Thần Tâm, lại nứt toác ra.
Mất máu quá nhiều, thêm những nội thương khác nữa, khiến cho Bạch Thế Huân lại rơi vào hôn mê.
Phương Tử Thiến duỗi tay sờ sờ mặt anh, phát hiện nhiệt độ cơ thể của Bạch Thế Huân nóng kinh người, trên trán đầy mồ hôi.
Tình trạng như vậy thật sự là quá nguy hiểm!
Phương Tử Thiến không quan tâm đến chuyện khác nữa, lao tới cửa kho hàng dùng sức đập cửa, muốn bảo bọn sát thủ đưa thuốc tới cho Bạch Thế Huân.
Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phải cứu sống Bạch Thế Huân!
Bọn sát thủ coi trọng tiền chuộc, nhất định sẽ không để Bạch Thế Huân chết như vậy!
Về phần bọn chúng có lại bạo lực với cô nữa hay không... Phương Tử Thiến đã hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến nữa rồi!