Nhưng mà, Bạch Thế Huân lại giống như không hề nghe thấy lời nói của cô ta, vẫn như cũ mà gắng sức, trên trán nổi gân xanh, dùng hết sức lực toàn thân mới đứng dậy được.
Lạc Thần Tâm cười nhạo nói: ''Chậc chậc, không ngờ được, Bạch nhị thiếu phong lưu lại hoa tâm, sự thật lại là một tình thánh... Hơn nữa, lại còn coi trọng loại đàn bà thấp hèn kia! Ha ha, thật không biết ánh mắt các người đều là cái loại gì nữa.''
Ngoài miệng Lạc Thần Tâm khinh thường, nhưng trong lòng đã cuồn cuộn dâng lên từng đợt ghen ghét.
Không ngờ, Bạch Thế Huân lại chấp nhất với Phương Tử Thiến như vậy!
Không chỉ vì bảo vệ cô ta mà trúng đạn, đến bây giờ, chính anh ta đã bị thương nặng như vậy rồi, vậy mà vẫn một lòng muốn đi cứu cô ta!
Tuy Lạc Thần Tâm không có hứng thú gì với Bạch Thế Huân, nhưng mà, cô ta vẫn cảm thấy khó chịu.