Bạch Thế Huân và Phương Tử Thiến bị nhốt trong kho hàng tối đen, rất lâu rồi không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Cửa sắt bỗng nhiên bị kéo ra, hai người đều không thích ứng được mà nhắm nghiền mắt lại.
Rồi đột nhiên nghe thấy giọng của Lạc Thần Tâm, Phương Tử Thiến khẩn trương mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Lạc Thần Tâm được một nhóm sát thủ ngoại quốc cao lớn vạm vỡ vây quanh, nghênh ngang qua cửa.
Cô ta hiện giờ đã không thể nhìn ra được bộ dáng chật vật không chịu nổi của mấy ngày trước rồi.
Trái lại, còn là dáng vẻ xuân phong đắc ý, trên mặt tràn đầy ý cười.
Vừa vào cửa, cô liền quét mắt nhìn hai người ngồi dưới đất, không nhịn được mà cười lạnh ra tiếng.
''Ha ha, không ngờ tới, Bạch nhị thiếu phong lưu phóng khoáng, vậy mà cũng có lúc chật vật như ngày hôm nay!''