Lạc Thần Hi là đói bụng thật, ăn liên tục hai miếng bánh ngọt xong, ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm, liền hơi ngẩn ra.
''Vì sao đều nhìn em vậy? Là do mặt em dính gì sao?''
Cô bất giác giơ tay lên, muốn sờ sờ khóe miệng.
Nhưng mà, vừa mới động đậy, liền bị Mục Diệc Thần nắm lấy cổ tay.
''Chồng à...'' Lạc Thần Hi chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Mục Diệc Thần nghiêm túc nói: ''Miệng em dính chút bơ, để anh giúp em lau đi.''
''A..., cảm ơn!''
Tiểu bạch thỏ không biết gian kế của đại sói xám, chỉ ngây ngốc gật đầu.
Một giây sau, cô liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ vô song của Mục Diệc Thần ghé sát vào mặt cô.
Khóe miệng đột nhiên truyền tới cảm giác nóng ẩm...
Lạc Thần Hi đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền đỏ rực!
Có lầm hay không vậy?! Đây... Đây chính là trước mắt vị trưởng bối Đường lão gia tử đấy! Mục Diệc Thần cũng quá không kiêng dè ai rồi!