Mục Diệc Thần ôm sát cô gái nhỏ trong ngực, vẻ mặt thản nhiên mặc cho khách khứa thưởng thức.
Vừa rồi lúc đi tới, hắn đã chú ý đến, trong phòng yến tiệc phần lớn là đàn ông, đều dùng ánh mắt ngấp nghé theo dõi cô gái ngốc nhà hắn.
Vì thế, hắn không thèm để ý biểu hiện giữa mình và Lạc Thần Hi có bao nhiêu ân ái, cũng thuận tiện cảnh cáo những tên ong bướm kia, nói cho bọn họ biết, mặc dù hắn mắt của bọn họ quả thật không tệ, hiểu được thưởng thức người đẹp chân chính, nhưng mà… người đẹp đã có chủ rồi!
Nghĩ tới đây, Mục Diệc Thần thuận thế cúi đầu, ấn xuống một một nụ hôn nhàn nhạt trên môi Lạc Thần Hi.
"Này, anh… Anh đừng vậy nữa, có nhiều người đang nhìn đấy!" Lạc Thần Hi không quen việc thân mật công khai, không nhịn được mà đẩy đẩy lồng ngực của Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần lại hoàn toàn không có ý định buông cô ra, trái lại còn ôm chặt hơn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.