Hà Đế Na lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, nhớ tới bản thân vì muốn Đường Đại Khởi đưa tới, liền lấy cớ.
Ý thức được bản thân vừa rồi có chút quá đáng.
Cô ta mau chóng chuyển hướng tới Đường lão gia tử, muốn vớt vát lại: "Khụ khụ, lão gia tử, con là bạn học của Đại Khởi, cái đó... Chúc ngài thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải..."
Hà Đế Na moi ruột gan mà nghĩ ra mấy lời chúc, trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
Nhưng sự nhẫn nại của Đường lão gia tử đối với cô ta cũng đã đến cực điểm, đến giả vờ hòa nhã cũng không thèm giả bộ nữa, trực tiếp tỏ thái độ lãnh đạm quét mắt nhìn cô ta, cũng không thèm tiếp lời.
Tình cảnh nhất thời lại trở nên lúng túng.
Đường Đại Khởi vội vàng nói: "Đế Na, cám ơn cô đã nghĩ đến gia gia của tôi. Cô không phải công việc có chút bận sao? Tôi sắp xếp cho trợ lí giúp cô xử lý, việc này không nên chậm trễ, tôi đưa cô ra ngoài?"