Mục Diệc Thần vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, đợi đến khi phu nhân đến dỗ hắn.
Nhưng Lạc Thần Hi vậy mà từ đầu tới cuối cũng không có chú ý đến hắn, vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại.
Sau khi xuống xe, lại là chiếu cố nhìn lâu đài của nhà khác.
Sắc mặt hắn không vui tiến lên mấy bước, ôm lấy eo Lạc Thần Hi, kéo cô vào trong ngực.
"Cái này có gì phải ngạc nhiên? Không phải chỉ là tòa thành mà thôi sao? Nếu em thích, ngày mai anh sẽ mua một tòa, về sau có thể mang em và Đường Đường tới nghỉ dưỡng."
"A?!" Lạc Thần Hi lúc này mới hoàn hồn, mau chóng lắc đầu ngăn cản: "Không cần không cần, em chỉ là nói vậy thôi, anh không cần tiêu tiền lung tung!"
Người nhà họ Mục cái gì cũng tốt, tiêu tiền cũng rất phóng khoáng.
Mỗi lần đều dọa cô đến mức hoài nghi nhân sinh.
Mục Diệc Thần không vui hừ một tiếng, trong lòng còn đang suy nghĩ ở Pháp còn có cái lâu đài cổ nào mà phong cảnh so với nơi này đẹp hơn không.