Thấy Bruno rốt cục cũng im miệng lại, Mục Diệc Thần vẻ mặt kiêu căng, ôm lấy vợ mình, quay người rời đi.
Hạ Cẩn Tư toàn bộ hành trình đều như xem kịch hay, một câu cũng không nói.
Nhưng dù sao bả vai run rẩy của hắn đã tiết lộ tâm trạng thật sự lúc này.
"Diệc Thần, Thần Hi, hai người chờ tôi một chút."
Hắn đè nén ý cười ở khóe miệng, chạy nhanh đuổi kịp hai người.
Hình bóng ba người biến mất ở sau cửa, Bruno mới thở dài một hơi.
Sau đó, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Trợ lý bên cạnh đứng đấy giật nảy mình, mau chóng tới nâng hắn: "Bruno tiên sinh! Ngài sao rồi?"
"Không... Không có gì... Chỉ là đột nhiên có chút choáng..." Bruno lau trán đầy mồ hôi lạnh, lúng túng giải thích.
Đừng thấy hắn vừa rồi đuổi theo Lạc Thần Hi không thả, liều mạng thuyết phục cô gật đầu làm người mẫu cho mình, dáng vẻ giống như không sợ hãi gì.
Kỳ thật, những cái đó cũng chỉ là tượng trưng mà thôi.