Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi một hồi, quay đầu ra hiệu cho Hạ Cẩn Tư.
Hạ Cẩn Tư khẽ gật đầu, nói hắn yên tâm.
Vì không muốn để cho Lạc Thần Hi tức cảnh sinh tình, trước đó bọn họ đã sắp xếp, cố ý đổi lại khách sạn thành phía đông của nội thành.
Cách rất xa khu phía Tây, nơi mà xảy ra chuyện cũ 4 năm trước.
Xe con đã dừng lại ở cửa khách sạn.
Lạc Thần Hi còn chưa tỉnh hẳn, đã bị Mục Diệc Thần đưa đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Vừa vào cửa, cô liền cảm thấy vai mình bị một lực mạnh mẽ truyền đến, cô bị Mục Diệc Thần đè lên bên tường.
Lạc Thần Hi lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt mình: "Mục Diệc Thần, anh...anh định làm gì?"
Mục Diệc Thần xích lại gần trước mặt cô: "Đồ ngốc, em đang suy nghĩ cái gì đấy?"
"Em..."
Lạc Thần Hi nháy nháy mắt, lúc này mới ý thức được, bản thân vừa rồi ngây ngốc đã lâu như vậy...