Bạch Thế Huân vô thức khẽ giật mình.
Tuy nói bình thường Phương Tử Thiến không bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt thiện cảm, nhưng trở ngại thân phận của hai người khác biệt, dù thế nào cũng phải khắc chế lại.
Thái độ nghiêm khắc như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lúc hắn đang trố mắt ra nhìn, Phương Tử Thiến đã dùng sức thật mạnh, kéo được hắn lên, bắt đầu di chuyển hướng về phía con hẻm nhỏ một cách khó khăn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí có thể nói, trước nay cũng chưa từng lại gần đến vậy.
Lồng ngực cứng rắn cường tráng của Bạch Thế Huân dán chặt lấy lưng của Phương Tử Thiến, hơi thở giao nhau, còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc của Phương Tử Thiến.
Nếu như là bình thường mà Phương Tử Thiến đồng ý để cho hắn lại gần như vậy, Bạch Thế Huân thật muốn cười thành tiếng.
Nhưng bây giờ, hắn cười không nổi.
"Tiểu Thiến Thiến, em thả anh xuống..."