"Lừa thì cũng lừa rồi, tôi sẽ xem như vừa rồi là bị chó cắn một cái! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị chó cắn!"
Phương Tử Thiến hít thở sâu mấy hơi, miễn cưỡng tỉnh táo lại, quét mắt lên người Bạch Thế Huân, có chút mất thăng bằng.
"Được rồi, nếu như anh không có chuyện gì, chúng ta mau chóng tìm lối ra đi! Những sát thủ kia rời đi đã lâu như vậy, không đuổi theo chúng ta, có lẽ sẽ phát giác được chúng ta trốn ở đây, chẳng mấy chốc nữa có lẽ sẽ tìm trở về. Chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, mau chóng tìm đường ra..."
Phương Tử Thiến nói nhanh, sau đó lập tức xoay người bỏ đi.
Bây giờ thực sự cô không hề muốn nhìn Bạch Thế Huân thêm chút nào cả!
Ở trong mắt cô, Bạch Thế Huân chính là tên lừa đảo, mà cô...cô đời này cũng không muốn ngu xuẩn như vậy!
Thực sự là thà tin vào việc trên đời có quỷ, cũng không thể tin lời nói của đàn ông!