Lập tức Phương Tử Thiến cảm thấy khẩn trương, đưa tay lên ngực của Bạch Thế Huân, lại không dám dùng sức đẩy hắn ra, sợ đụng phải vết thương làm hắn đau.
Chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt hắn.
"Bạch Thế Huân! Bạch Thế Huân!"
Trả lời lại là sự trầm mặc.
Nước mắt của Phương Tử Thiến sắp sửa trào ra, trong đầu không thể suy nghĩ thêm gì, chỉ lặp đi lặp lại những câu nói mà Bạch Thế Huân vừa thổ lộ.
Nghe thấy tiếng hô hấp của Bạch Thế Huân càng ngày càng nhỏ lại, nhất thời Phương Tử Thiến kích động, không để ý tới điều gì nữa, hai tay nâng mặt Bạch Thế Huân lên, hướng đến cánh môi của hắn mà hôn.
Bởi vì mất máu quá nhiều, môi của Bạch Thế Huân có chút lạnh, nhưng Phương Tử Thiến vẫn cứ chăm chú dán lên môi hắn.
Không biết vì sao, bây giờ cô lại cảm thấy, mùi hương trên người Bạch Thế Huân làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu.
Lần trước lúc người đàn ông này cưỡng hôn cô, rõ ràng cô còn có cảm giác mình bị chó cắn!