Mục Diệc Thần vô thức cự tuyệt: "Không được, em không thể đi! Quá nguy hiểm! Thế Huân mất tích, chắc chắn liên quan đến thế lực ngầm của F. Sau khi bọn anh đến bên đó, không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì. Sao anh có thể để em cùng chịu cảnh nguy hiểm này chứ?"
Lạc Thần Hi ngẩng đầu, trừng mắt liếc hắn một cái: "Vậy còn anh thì sao? Anh đi F, không phải cũng sẽ nguy hiểm tính mạng sao? Anh có nghĩ tới em và Đường Đường cũng sẽ lo lắng?"
"Anh..."
Mục Diệc Thần nhất thời nghẹn lời.
Cúi đầu đối diện với đôi mắt to ngập nước của Lạc Thần Hi, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy có mấy phần áy náy.
Hắn cứ đi như thế, chắc chắn sẽ để cho người nhà lo lắng, nhưng Bạch Thế Huân lại là người anh em thân thiết của hắn...
"Đồ ngốc..."
Mục Diệc Thần vừa định nói thêm, lại bị Lạc Thần Hi vung tay cắt đứt.