Nghe vậy thân thể Lạc Thần Hi lập tức có chút cứng ngắc.
Mục Diệc Thần hối hận bản thân hỏi nhiều, vừa định nói gì đó thì Lạc Thần Hi đột nhiên cắn răng một cái.
"Không, em một chút ấn tượng cũng không có! Ai lại nhớ kĩ... nhớ kĩ người cường bạo mình? Loại đàn ông hạ thuốc vào rượu rồi đưa phụ nữ đến phòng trọ nhỏ chắc chắn không phải là loại cặn bã! Em chỉ hối hận năm đó không thể bắt được hắn, bằng không thì…"
"Bằng không thì như thế nào?" Mục Diệc Thần đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có chút mát mẻ.
Tay Lạc Thần Hi ở trên vai hắn bỗng nhiên nắm chặt: "Bằng không em sẽ cắt phía dưới của hắn cho chó ăn!"
Mục Diệc Thần vô thức run lên.
Đột nhiên cảm giác được bộ vị phía dưới đau quá là thế nào?!
"Thế nhưng, nếu như… Anh nói là nếu như… người đàn ông đó cũng không tự nguyện thì sao? Hắn cũng là người bị hại?"