Mục Diệc Thần nhìn sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, trong lòng đau đớn.
Chỉ cần nhìn phản ứng của Lạc Thần Hi là hắn có thể đoán được chuyện phát sinh đêm hôm đó đối với đồ ngốc này mà nói là một đả kích lớn như thế nào.
Chỉ cần nhắc đến Paris, Lạc Thần Hi liền hốt hoảng như vậy.
Nếu... Nếu để cho cô biết hắn chính là người đàn ông đã cường bạo cô…
Chút hiếu kỳ còn sót lại trong lòng Mục Diệc Thần cũng bị loại cảm xúc đau lòng này ép xuống.
Hắn thực sự là tìm đường chết, mới hỏi loại vấn đề này.
Chân tướng năm đó không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là bọn hắn một nhà ba người hạnh phúc là được rồi.
Hắn tại sao phải phá hư sinh hoạt an tĩnh như bây giờ?