Nhưng mà, hiện tại nói cái gì cũng không kịp.
Lạc Thần Hi chỉ có thể kiên trì chuyển hướng chú ý của Mục Diệc Thần, miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười.
"Chồng yêu, anh làm việc bận rộn như vậy, còn dành thời gian tới đón em, em rất vui… Nhưng anh không cần phiền toái như vậy…"
"Không phiền phức, một chút cũng không phiền phức." Mục Diệc Thần nhanh chân đi đến gần, từ trên cao nhìn cô: "Dù sao nếu như tôi bận quá không có thời gian, vợ tôi ngay cả nhà cũng không về…"
Lạc Thần Hi đối với ánh mắt nguy hiểm của hắn, vô thức có cảm giác run run chân.
Vội vàng gượng cười hai tiếng: "Ha ha, chồng, anh hiểu lầm, em làm sao có thể không về nhà? Hôm nay chỉ là… chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Nhân dịp đoàn làm phim đông đủ mọi người muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Anh cũng không cần làm giảm hứng thú của mọi người…"
Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần nhíu mày.