Hiện tại, Mục Diệc Thần chỉ cần dùng thêm chút sức liền kéo khăn tắm của cô rút ra, ném cô lên giường.
Thân thể Lạc Thần Hi mát lạnh, đột nhiên từ trong âu yếm của hắn tỉnh táo lại.
"A… a… Mục… Mục Diệc Thần, anh làm gì? Anh thả em ra đã… Thả em ra…"
Cô khó khăn đẩy lồng ngực Mục Diệc Thần.
Nhưng người đàn ông đè ép trên người cô quá mạnh, cô không làm sao đẩy ra được.
Hơn nữa Mục Diệc Thần còn cầm lấy cổ tay tinh tế của cô, ép lên đỉnh đầu.
Tiếng cười trầm thấp truyền ra: "Đồ ngốc, em quên sáng hôm nay ở nhà Diệc Lăng đã đáp ứng gì anh sao? Hai chú chó con cũng đã cho hai người mang về nhà, em có phải nên thanh toán thù lao một lần?"
"A? Cái gì?!"
Lạc Thần Hi đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đó, cả người đều là mồ hôi lạnh.