"Không thả, tôi không thả! Anh dám xem thường bản tiểu thư, tôi ghì chết anh!"
Mục Vi Vi muốn cho tên đàn ông xấu xa này một bài học, níu chặt cà vạt không chịu buông tay.
Phó Lâm Sâm bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói ra: "Vậy em kêu to một chút! Mọi người trong nhà đang tìm em đó, em gọi họ tới đi, để họ nhìn thấy em ép buộc anh như thế nào. Nói không chừng còn có thể kịp có một đám cưới trước khi em du học. Như vậy anh trở thành người giám hộ của em khi em học đại học, càng thêm danh chính ngôn thuận."
Mục Vi Vi ngẩn ngơ: "... Có ý gì?"
Một giây sau, cô liền kịp phản ứng.
Bởi vì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của chị Trần cùng mọi người.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư! Cô ở đâu? Phó đại thiếu đi rồi sao?"
Mục Vi Vi đi tiễn người chỉ cần một hai phút, kết quả sau mười mấy phút vẫn không về.
Mục gia Nhị lão chờ mãi không thấy, sợ cô xảy ra chuyện cho nên cho người đi tìm cô.
Thân thể Mục Vi Vi đột nhiên cứng ngắc.