Phó Lâm Sâm không phản kháng, mặc cho Mục Vi Vi dắt đi, bước đến góc tường.
Xác nhận bốn phía vắng vẻ, Mục Vi Vi lập tức đổi sắc mặt, căm tức nhìn Phó Lâm Sâm, dữ dằn mà mở miệng: "Phó Lâm Sâm, tôi nói cho anh biết, tôi đã trưởng thành, có năng lực tự gánh vác, tôi có thể xử lí tốt việc học tập sinh hoạt ở trường, cho nên không cần anh xen vào việc của tôi! Đến lúc tôi học ở đại học HF, anh cứ xem như không biết tôi là được, nhớ chưa?"
Phó Lâm Sâm nhìn từ trên cao xuống, nhàn nhạt liếc cô: "Khó mà làm được nha, Mục đại tiểu thư, cha mẹ em cố ý đem em giao phó cho anh. Nếu anh mặc kệ em, ngộ nhỡ lúc em bị người ta khi dễ hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh làm sao ăn nói với Mục thẩm thẩm…"
"Tôi thèm vào, phi phi! Anh có thể đừng miệng quạ đen hay không, vậy mà nguyền rủa tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" Mục Vi Vi ghét bỏ, cắt lời hắn.